Các người thật sự không tin vào điều gì sao? Rasin nói không sai chút nào, quả thật tôi không tin vào bất cứ điều gì, không tin Đức Phật, không tin Thiên Chúa, không tin vào số phận, chỉ tin tưởng chính bản thân. Khi không thể tin vào con người thật của mình, tôi sẽ chọn cách tin vào một con người được ngụy tạo - cũng là chính tôi bây giờ.
Bất luận bạn lo lắng đến đâu, hoặc sợ hãi thế nào, bây giờ chúng ta vẫn chưa thể lao ra phía trước, lao ra cũng vô ích, gió còn chưa nổi. Ngay lúc này, chúng ta chỉ cần bình tĩnh và chờ gió lên.
Nếu muốn bay lên, chỉ dũng cảm lao về phía trước vẫn chưa đủ. Chúng ta phải ngừng lại, không cần suy nghĩ bất cứ điều gì, để cơ thể nhẹ nhõm, chỉ là chờ gió lên.
Chỉ là chờ gió lên.
Bỗng nhiên không cảm thấy sợ hãi, bỗng nhiên kịp ngộ ra bao lâu nay, thực ra tôi đang ở trong tình trạng nước rút và gồng gánh cả gia đình, bản thân trên vai. Tôi cứ tưởng chỉ cần mình chạy đủ nhanh là có thể bay lên, giống như lúc này.
Xông xáo dọc ngang không thấy điểm cất cánh, nhưng lại ép bản thân buộc phải tin rằng thực ra có một nơi như vậy đang tồn tại. Tôi vừa chạy vừa vứt bỏ, vứt bỏ tất cả những thứ mình cảm thấy không cần thiết, ví dụ như lòng tự trọng, niềm tin, bản ngã vô dụng và sự quật cường. Tôi tự nhủ với bản thân chỉ mang theo hành trang gọn nhẹ, đánh canh bạc tất tay, buộc phải hy sinh một số thứ mới có thể cất cánh an toàn, mới có thể đạt được ước mơ. Nhưng những thứ bị vứt bỏ, luôn giống như chú chó trung thành lẽo đẽo sau lưng tôi. Tôi ép bản thân không được quay đầu lại, không được bận tâm, ép bản thân không được nghĩ ngợi vì sao tôi vứt bỏ nhiều thứ như vậy mà người khác vẫn lạnh nhạt, vẫn hờ hững, vẫn bàng quan trước sự tồn tại của mình. Nhưng thực ra tôi hiểu rõ hơn ai hết, không ai ép buộc mình vứt bỏ điều gì, là tôi tự ép bản thân mình làm vậy. Tôi cần người khác coi trọng như vậy là vì tôi tự xem thường bản thân. Nói những lời không muốn nói, làm những việc không muốn làm, đã không còn hơi sức nhưng vẫn ép buộc mình phải chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa, là bởi vì chặng đường phía trước quá xa xôi, tôi sợ lơ là một giây sẽ bị loại khỏi cuộc đua, sợ mình vừa dừng bước là bao nhiêu công sức trước đây đều uổng phí, không còn khả năng bay lên, nhưng đến khi gân cốt rã rời, hụt hơi kiệt sức, hai mắt tối om. Tại sao từ trước đến giờ tôi chưa từng tự nhủ với bản thân:
“Chờ chút nào, chờ gió lên đã.”