Theo Trào lưu, dạo gần đây Quyển Sách này bỗng dưng hot trở lại chỉ bởi Dượng Tony (Một tác giả - hay một nhóm tác giả đang rất được yêu thích) khuyến đọc. Mình cũng bon chen, không phải vì theo trào lưu mà bởi Sách này thực sự có giá trị, và cảm ơn Dượng Tony đã phổ biến những quyển sách hay đến với các độc giả yêu Dượng.
Dưới đây là những trích đoạn trong Sách mà mình thấy tâm đắc nhất (Là những đoạn mà mình cho là hay hoặc nó có ý nghĩa nhất định với mình). Chắc chắn mình sẽ đọc lại quyển này thêm nhiều lần nữa, mỗi khi cần tìm động lực kiên trì trên con đường đã chọn như Santiago đã kiên trì đi tìm kho báu của đời mình.
-
Cậu quen biết nhiều người ở vùng này, cậu đi nhiều cũng vì thế. Luôn luôn kết được bạn mới mà không cần mất trọn thì giờ để sống bên họ. Nếu lúc nào cũng chỉ quen một số người thôi, thì họ sẽ trở thành một phần không thể tách rời của cuộc đời mình. Khi đã như thế thì họ muốn thay đổi cuộc đời mình. Rồi khi chúng ta không thay đổi theo như họ muốn thì họ sẽ thất vọng. Vì hình như ai cũng tưởng mình biết rất rõ mọi người khác phải sống như thế nào cho đúng, trong khi lại mù mờ về cuộc sống của chính bản thân mình.
-
Vận mệnh chính là điều mà anh luôn luôn muốn đạt được. Khi còn trẻ ai ai cũng biết vận mệnh mình là gì. Trong đoạn đời này mọi sự đều đơn giản và người ta dám mơ mộng đủ thứ về những điều họ muốn làm trong đời. Nhưng rồi, theo thời gian, một sức mạnh thần bí sẽ tìm cách thuyết phục ta rằng con đường đời như ta mơ ước sẽ không thể nào thực hiện được đâu.
-
Bất kể anh là ai, anh làm gì, khi anh thật tâm mong muốn điều gì thì điều mong muốn đó sẽ được hình thành trong cõi tâm linh vụ trụ. Đó sẽ là nhiệm vụ của anh trên Trái Đất. Chỉ cần cậu tha thiết muốn thì cả vũ trụ sẽ tác động để giúp cậu đạt được.
-
Nói cho cùng con người coi việc kẻ khác đánh giá anh bán kem hay cậu chăn cừu quan trọng hơn là thực hiện điều thâm tâm mình muốn.
-
Nếu cậu hứa trả bằng cái mình chưa sở hữu thì rồi sẽ có lúc cậu mất đi ý chí đạt được nó đấy.
-
Ở đời mọi thứ đều có cái giá của chúng cả.
-
Đôi khi nên để yên cho mọi sự tiếp diễn lại là khôn ngoan hơn. (Lúc này Santiago cân nhắc có nên kể cho người bán kem về những lời khuyên Vị vua vừa nói không)
-
Mình kẹt giữa một bên là lũ cừu và một bên là cái kho tàng. Cậu phải chọn giữa một bên là những gì thân thuộc, gần gũi và một bên là cái cậu muốn sở hữu. Chẳng có gì ngăn cản được cậu, trừ chính cậu ra. Bầy cừu, cô con gái chủ tiệm vãi, những cánh đồng cỏ vùng Andalusia chỉ là những chặng trên con đường đời của cậu thôi.
-
Để đến được nơi cậu muốn đến thì cậu phải lần theo các dấu hiệu. Chúa vạch đường để người người theo. Chỉ cần cậu biết nhận ra Người dùng dấu hiệu gì để vạch đường cho cậu. (Đoạn này mình cho là hơi tâm linh một chút những ngẫm kỹ cũng đúng, để đạt được mục đích thì óc quan sát là cần thiết để biết mình đang ở đâu, đã đi đúng hướng hay chưa? Chứ không chỉ chăm chăm mà tiến, cắm đầu mà đi)
-
Bí quyết của hạnh phúc là biết ngắm nhìn mọi thứ tuyệt mỹ trên thế gian này mà không hề quên hai giọt dầu trên muỗng. (Tức là không được quên nhiệm vụ của mình trên Trái Đất)
-
Mọi sự diễn ra chỉ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn thôi. Đôi khi cuộc đời thay đổi hẳn chỉ trong khoảnh khắc, nhanh đến nỗi không kịp hiểu chuyện gì đã xảy đến với mình.
-
Mình như mọi người thôi: nhìn thế giới và thấy theo ý mình muốn chứ không phải như trong thực tế.
-
Cậu học được nhiều điều mới. Có những điều đã từng biết nhưng giờ đây thấy như mới, vì trước kia cậu không hề quan tâm. Và sở dĩ cậu không để tâm đến vì đã quá quen với chúng.
-
Ước mơ giúp ta có được sức sống, chịu đựng nổi đơn điệu nhàm chán của đời sống ngày này qua ngày khác. Ta sợ sau khi đã đạt được ước mơ rồi thì không còn gì thúc đẩy mình tiếp tục sống nữa… Mỗi người có một quan điểm riêng về ước mơ.
-
Ta đã quen sống thế này rồi. Trước khi cậu đến ta vẫn còn nghĩ rằng mình đã bỏ phí quá nhiều ngày giờ ở đây, trong khi các bạn ta dọn đi nơi khác rồi hoặc họ làm ăn khấm khá, hoặc thất bát. Ta lấy thế làm buồn. Nhưng rồi nhận ra rằng nghĩ sai: tầm cỡ cửa tiệm này đúng như ta mong muốn. Ta không muốn sửa đổi gì nữa cả chỉ vì không biết sửa đổi thế nào. Ta đã quá quen sống thế này rồi… Cậu đúng là phước lành Thượng Đế ban cho ta. Ta thật không còn mong ước gì cho đời mình nữa. Nhưng cậu lại ép ta nhìn thấy sự giàu sang phú quý và vô vàn chân trời mới lạ ta chưa hề biết. Bây giờ thấy những thứ ấy rồi và thấy cả khả năng vô hạn của ta nữa thì ta lại cảm thấy mình khốn khổ hơn vì biết rằng muốn là sẽ được, thế mà ta lại không muốn. (Santiago nghĩ “Đôi khi nên để yên cho mọi sự tiếp diễn lại là khôn ngoan hơn.”)
-
Thế giới có một ngôn ngữ ai cũng hiểu cả và chính cậu đã dùng bấy lâu nay để làm cho cửa hàng phát đạt. Đó là ngôn ngữ của sự phấn khởi, của nỗ lực, hăng say dốc sức thực hiện điều mình vững tin và mong mỏi đạt được.
-
Quyết định mới chỉ là bước khởi đầu. Khi đã quyết định rồi tức là ta trôi nổi trong một dòng sông cuồn cuộn chảy; nó cuốn ta theo đến một nơi mà lúc quyết định ta không hề dám nghĩ tới.
-
Cớ sao mà mọi thứ viết ra khó hiểu thế? Để chỉ những ai thật nghiêm chỉnh nghiền ngẫm mới hiểu được thôi, cậu thử nghĩ mà xem, nếu ai cũng biến chì thành vàng thì vàng còn gì là giá trị. Chỉ những ai kiên tâm trì chí, chỉ những ai nghiên cứu nhiều mới đạt được ‘Đại công trình’ một cách trọn vẹn.
-
Người nào có cách học hỏi của người nấy. Cách của anh ta không phải là cách của mình. Còn cách của mình không giống cách của anh ta. Song cả hai đều đang đi tìm con đường sống của mình, nên mình coi trọng anh ta. (Đây là bài học tôn trọng sự khác biệt)
-
Sống ở hiện tại: Nghĩa là khi ăn tôi không làm gì khác hơn là ăn. Khi chạy tôi không làm gì khác ngoài chạy. Rồi nếu có phải đánh nhau thì cái ngày tôi chết cũng đẹp như mọi ngày khác. Tôi không sống trong quá khứ hay tương lai. Tôi chỉ có hiện tại và chỉ quan tâm đến hiện tại. Nếu ta lúc nào cũng ở trong hiện tại được thì ta là người hạnh phúc. Như thế ta sẽ thấy rằng sa mạc này vẫn đang sống, rằng bầu trời vẫn đầy sao và người ta đánh nhau vì đó là đặc trưng của con người. Như thế cuộc đời sẽ thành một ngày hội lớn, một buổi lễ lớn vì đời bao giờ cũng chỉ là khoảnh khắc ta hiện đang sống.
-
Có thể Thượng Đế tạo ra sa mạc chỉ để con người biết quý trọng cây chà là.
-
Đừng quên rằng Trái tim cậu ở đâu thì kho báu cũng ở đó. Cũng như phải tìm cho ra kho tàng thì những gì cậu học được trên đường mới thật có ý nghĩa.
-
Cậu phải hiểu rằng tình yêu không bao giờ ngăn cản ai theo đuổi vận mệnh của mình cả. Nếu để cho chuyện ấy xảy ra thì đó không phải là tình yêu đúng nghĩa, tình yêu của Ngôn ngữ vũ trụ.
-
Đừng nghĩ tới những gì đã bỏ lại phía sau. Mọi sự đã được ghi khắc vào Tâm linh vũ trụ và sẽ tồn tại vĩnh viễn. Nếu những gì ta tìm thấy là thật, là vàng ròng thì chúng sẽ không bao giờ bị hư hao và bất cứ lúc nào ta quay về thì chúng vẫn còn nguyên vẹn đó. Còn nếu chúng chỉ là thoáng qua như Ánh sao băng thì khi trở về ta sẽ chẳng tìm thấy gì nữa cả. Nhưng dẫu sao cậu cũng đã được sống cái phút thoáng qua ấy và bấy nhiêu đã là quý rồi.
-
Trước khi cậu đạt được ước mơ thì Tâm linh vũ trụ sẽ thử thách mọi điều cậu học được trên đường đi. Tâm linh vũ trụ làm thế không phải vì ác ý mà vì muốn khi đạt được ước mơ chúng ta đồng thời cũng nắm vững những bài học đã lĩnh hội khi đi theo ước mơ. Đó chính là thời điểm mà đa số người ta bỏ cuộc, “chết khát đúng vào lúc cây chà là xuất hiện ở chân trời”. Mọi cuộc tìm tòi đều khởi đầu như cậu “Thánh nhân đãi kẻ khù khờ” và kết thúc với sự thử thách gay go kẻ chiến thắng. Giờ tối nhất trong đêm lại chính là ngay trước lúc rạng động.
-
Cuộc đời rất hào phóng với những người nào chịu theo đuổi vận mệnh của mình.
Dù có thể Kho báu ở ngay cạnh ta, nhưng dù ta có phải đi cả một vòng lớn để tìm thấy chúng thì cũng rất xứng đáng… bởi vì có trãi qua nhiều thử thách cam go, những khó khăn tưởng chừng không vượt qua nổi thì chúng ta mới trưởng thành hơn, mới thấm thía hơn những bài học đã học được trên đường đi. Để rồi khi có được, ta mới biết phải trân trọng những gì ta đã nỗ lực để có được.
Tham khảo thêm: Minh triết về cuộc đời trong Nhà Giả Kim